“Khi tôi còn bé, tôi xem cha mẹ là tất cả. Tôi hoàn toàn tin tưởng ở cha mẹ, tôi luôn lắng nghe lời dạy, sự chỉ bảo của cha mẹ. Nhưng đến khi tôi mười lăm, tôi thấy cha mẹ không hoàn hảo như tôi đã nghĩ. Đến khi tôi mười tám tuổi, vào đại học, lúc đó tôi thấy rằng kiến thức của cha mẹ còn ít ỏi lắm. Đến lúc ra trường, đi làm, rồi lập gia đình, tôi thấy cha mẹ là những người già khó tính, luôn bảo thủ, cố chấp. Đến khi tôi bốn mươi tuổi, khi đã làm cha của ba đứa con, lúc đó tôi mới nhận ra có những điều mà trước kia tôi không hiểu. Đến năm tôi gần năm mươi tuổi thì cha mẹ tôi qua đời. Lúc đó dù không còn trẻ nữa nhưng tôi đã khóc rất nhiều, vì tôi hiểu rằng kể từ đây cha mẹ không còn ở trên đời nữa, dù tôi có tiếc thương cũng đã muộn màng, dù tôi muốn đáp đền công ơn cha mẹ cũng không còn cơ hội nữa”. ..........
Đó là ông ngoại họ của Nhi
Ngoại nhìn bia mộ, thắp nhang, và khóc nhiều lắm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét